Hệ thống đào tạo thực tập sinh kỹ năng bị chỉ trích là “bóc lột sức lao động” và “cần bị xóa bỏ” sau hàng loạt vụ bỏ trốn, mất tích của người lao động. Để đối phó với những lời chỉ trích như vậy, một hệ thống mới của “Tokutei Ginou – lao động kỹ năng đặc định” đã được thành lập, nhưng các vấn đề nan giải vẫn chưa được giải quyết.
Vậy thì đâu là “sự thật phũ phàng của tình trạng thiếu lao động” buộc người nước ngoài phải làm những công việc nhàm chán, lương thấp? Sau đây, hãy cùng LocoBee tìm hiểu về các công trường, nhà máy nơi người nước ngoài, trong đó có thực tập sinh Việt Nam, làm việc tại Nhật Bản.
Nội dung bài viết
- Những con người phải làm việc với một quả trứng luộc trong túi
- Không có bảng chấm công hoặc phiếu lương và số giờ làm thêm vượt quá 200 giờ
- Chuyển đến công ty may “ETOFIRE” ở thành phố Gifu, tỉnh Gifu
- Tỷ lệ tự túc ngành may mặc trong nước Nhật dưới 2%
- Chỉ các công ty “sạch” mới được phép hoạt động
- Phí giám sát cho mỗi thực tập sinh thấp hơn giá thị trường
- Sản phẩm thương mại công bằng và không bóc lột lao động
Những con người phải làm việc với một quả trứng luộc trong túi
Nguyễn Thị Kim Anh (Việt Nam, 31 tuổi), đến Nhật Bản vào tháng 5/2018 với tư cách là thực tập sinh ngành sản xuất quần áo may sẵn cho phụ nữ và trẻ em, cô bắt đầu làm việc tại công ty may “Fourteen” ở thành phố Tsuruoka, tỉnh Yamagata. Kim Anh xuất thân nhà nông, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, cô đã làm việc tại một xưởng may ở Việt Nam trong khoảng 13 năm.
Thu nhập hàng tháng của cô ấy chỉ khoảng 40.000 yên ngay cả khi có nhiều việc nhất. Chị gái của Kim Anh cũng làm nghề may, và đã từng làm thực tập sinh may ở Nhật trong 3 năm, tiết kiệm được khoảng 5 triệu yên trước khi về nước. Khi Kim Anh thấy chị cô xây một ngôi nhà 2 tầng mới, cô cũng đã nung nấu ý định sang Nhật. Hơn thế nữa, ở quê cô, có rất nhiều người khác cũng đã từng đi sang Nhật dưới hình thức thực tập sinh. “Người ở cơ quan phái cử nói với tôi rằng phí giới thiệu việc làm nghề may là rẻ nhất vì nghề này không phổ biến.”, cô nói. Sau đó, Kim Anh đã có 1 phỏng vấn vào tháng 5/2017 với công ty “Fourteen”.
Không có bảng chấm công hoặc phiếu lương và số giờ làm thêm vượt quá 200 giờ
Khi nhà tuyển dụng hỏi: “Bạn có thể làm việc nhiều giờ không?”, Kim Anh trả lời “có” vì không muốn bị loại khỏi cuộc phỏng vấn, nhưng cô đã vỡ mộng sau khi sang Nhật. Thời gian làm việc quá khắc nghiệt. Công việc bắt đầu lúc 7:30 sáng và thường kết thúc vào khoảng 9 giờ tối. Sau khi trở về nhà, cô ấy lại được giao những công việc phụ như đính khuy áo trong ký túc xá. Cô không hề được nghỉ ngơi và ăn uống 1 cách tử tế, thậm chí còn phải để cơm nắm và trứng luộc trước khi đi làm vào túi và ăn trong nhà vệ sinh trong giờ làm việc.
Một vấn đề nữa là không hề có thẻ chấm công hay phiếu lương và tất cả công nhân đều không biết giờ làm việc chính xác của họ. Trước ngày giao hàng, công việc vẫn tiếp tục đến 5:30 sáng và số giờ làm thêm vượt quá 200 giờ. Chính phủ Nhật xác định mức báo động gây ra đột tử là làm thêm giờ từ 100 giờ trở lên trong tháng ngay trước khi phát bệnh hoặc làm thêm giờ trung bình từ 80 giờ trở lên mỗi tháng trong 2-6 tháng trước khi phát bệnh nhưng có thể thấy số giờ làm thêm của Kim Anh và những người khác đã vượt qua con số này rất nhiều.
Cùng thời điểm với Kim Anh, có 11 thực tập sinh Việt Nam khác cũng làm việc tại nhà máy này. Các thực tập sinh phải ngủ trong một căn phòng lớn với 11 chiếc giường và chỉ có một phòng tắm. Họ chỉ được phép ra ngoài mỗi tuần 1 lần và chỉ được cử 1 đại diện đi siêu thị để mua thức ăn, đồ dùng cho mọi người. Họ có 1 ngày nghỉ mỗi tháng 1 lần, hoặc thậm chí có tháng không có ngày nghỉ nào.
Nhóm thực tập sinh Việt Nam bị công ty nợ lương lên tới 2700 man yên
Chuyển đến công ty may “ETOFIRE” ở thành phố Gifu, tỉnh Gifu
Người đứng lên đấu tranh là một thực tập sinh nhập cảnh cùng thời điểm với Kim Anh.
Người đó đã đến Văn phòng Thanh tra Tiêu chuẩn Lao động Shonai và trình bày về hoàn cảnh của mình. Vào tháng 6 năm 2019, nhà máy may mặc nơi Kim Anh làm việc đã bị điều tra và các giám đốc điều hành của công ty đã bị đưa đến các công tố viên vì nghi ngờ vi phạm Điều 32 (giờ làm việc) của Đạo luật Tiêu chuẩn Lao động.
Các thực tập sinh Việt Nam mặc dù thoát được khỏi môi trường làm việc tồi tệ nhưng lại mất đi nơi làm việc. Tất cả họ đều đến Nhật Bản với một khoản nợ lớn và họ không muốn trở về nước. Thực tập sinh không được phép “đổi nghề” nhưng có thể “chuyển” sang công ty khác để học cùng công việc và làm việc. Vào tháng 3 năm 2019, Kim Anh sau 1 thời gian tìm kiếm cơ hội chuyển việc, đã chuyển đến công ty may mặc “Etofel” ở thành phố Gifu, tỉnh Gifu.
Tại lối vào nhà máy, có một bảng chấm công và một tờ thông báo về mức lương tối thiểu bằng tiếng Việt do Bộ Y tế, Lao động và Phúc lợi phát hành. Ký túc xá là một ngôi nhà riêng sạch sẽ với 6 phòng, 2 nhà bếp và 2 khu vực chung, 3 vòi sen và 2 nhà vệ sinh. Kim Anh nhìn lại quãng thời gian làm việc ở đây và vui vẻ nói ” Tôi có thể nhận được đúng tiền làm thêm giờ cho thời gian mình đã làm, và đôi khi tiền lương mang về tay lên tới gần 200.000 yên. Tôi rất ngạc nhiên về sự khác biệt của môi trường tại công ty mà tôi đang làm việc, thật sự tốt hơn công ty cũ rất nhiều”
Tỷ lệ tự túc ngành may mặc trong nước Nhật dưới 2%
Chủ tịch công ty may mặc, ông Uchigashima Keisuke, 40 tuổi và đến từ tỉnh Gifu nói:
“Ngành may mặc là ngành công nghiệp địa phương của Gifu. Sau chiến tranh, tỉnh Gifu đã phát triển thành một trong những khu vực sản xuất hàng may mặc hàng đầu của Nhật Bản.”
Trong thời kỳ bong bóng kinh tế, có sự bùng nổ các thương hiệu DC (hàng thiết kế), và giá trị thương mại của ngành dệt may của tỉnh Gifu đạt 439,5 tỷ yên (1991), với số lượng cơ sở sản xuất tăng lên 2.145 (1998). Tuy nhiên, vào những năm 2000, các sản phẩm giá rẻ, chủ yếu được sản xuất tại Trung Quốc, bắt đầu lưu hành và các thương hiệu may mặc giá rẻ ở nước ngoài như H&M và ZARA lần lượt vào Nhật Bản. Uniqlo, công ty tự sản xuất các sản phẩm của mình tại các nhà máy ở nước ngoài mà không thông qua các nhà bán buôn, đã giành được thị trường lớn ở Nhật Bản. Do đó, giá trị lô hàng công nghiệp của ngành dệt may ở tỉnh Gifu giảm xuống còn 146,4 tỷ yên (2015). Số lượng cơ sở sản xuất giảm mạnh chỉ còn 430 công ty (2019). Sự suy giảm của ngành may mặc không ở Gifu mà còn ở toàn Nhật Bản. Hiện nay, không những tỷ lệ tự túc lương thực của Nhật Bản ở mức thấp, mà tỷ lệ tự túc sản xuất quần áo cũng thấp.
Tỷ lệ nhập khẩu quần áo (được tính bằng cách lấy tổng sản lượng sản xuất trong nước và nhập khẩu trừ đi khối lượng xuất khẩu) là 98,2% (2021) và tỷ lệ quần áo sản xuất trong nước chỉ dưới 2%. Đối chiếu tỷ lệ này là 51,8% vào năm 1991, có thể thấy rằng chuỗi cung ứng phần lớn đã chuyển ra nước ngoài trong 30 năm qua. Dưới đại dịch COVID-19, sự lây lan của các bệnh nhiễm trùng ở Đông Nam Á đã gây ra những ảnh hưởng như sự chậm trễ trong việc ra mắt các sản phẩm mới của UNIQLO. Khi thời trang nhanh lên ngôi, chi phí gia công tại các xưởng may trong nước tiếp tục giảm, nhưng chính người nước ngoài vẫn
Là nhân công chính làm việc tại các xưởng may này. Trong một cuộc phỏng vấn với báo Asahi, ông Hirashima Chisato, Chủ tịch Hiệp hội ngành may quần áo may sẵn tỉnh Gifu, phát biểu “Trong 20 năm qua, ngành của chúng tôi đã dựa vào Chương trình đào tạo thực tập sinh kỹ năng để duy trì lực lượng lao động” (25/3/2019).
Chỉ các công ty “sạch” mới được phép hoạt động
Tuy nhiên, thực tế là có rất nhiều công ty có môi trường làm việc kém. Trong 7 năm kể từ năm 2002, trước khi thành lập công ty, Chủ tịch Uchigashima đã làm nhân viên công ty tại một xưởng may quần áo phụ nữ ở thành phố Seki, tỉnh Gifu. Nơi đây có những thực tập sinh Trung Quốc làm việc tại xưởng may nơi trong tình trạng bị bóc lột sức lao động. Họ chỉ có ít nhất một ngày nghỉ mỗi tuần và làm việc từ 8:00 sáng đến khoảng 10:00 tối. Bảng chấm công của họ được đóng dấu về lúc 5:00 chiều, nhưng thực tế có người đã phải làm thêm gần 200 giờ. Và tiền lương về tay của họ chỉ khoảng 120.000 yên. Tiền làm thêm giờ không được trả và đương nhiên không có tiền thưởng.
Trải qua quãng thời gian đó, chủ tịch Uchigashima hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn của người lao động, đó là lý do ông luôn cố gắng tạo ra một môi trường làm việc phù hợp. Chủ tịch nói. “Nếu chúng tôi kinh doanh các sản phẩm có giá bán lẻ (giá bán) từ 10.000 yên trở xuống, sẽ không có lãi và chúng tôi sẽ không thể trả lương công bằng cho nhân viên của mình. Không có gì lạ khi giá bán lẻ nhiều sản phẩm của chúng tôi trên 100.000 yên. Ước mơ của tôi là tạo ra một ngành công nghiệp may mặc mà người Nhật muốn làm việc”. Tính đến tháng 6 năm 2021, Etopher có 2 thực tập sinh Việt Nam, bao gồm Kim Anh và 4 thực tập sinh Trung Quốc.
Phí giám sát cho mỗi thực tập sinh thấp hơn giá thị trường
Như đã đề cập ở trên, các công ty lớn có chi nhánh ở nước ngoài có thể tự nhận thực tập sinh, nhưng khoảng 98% công ty thuê thực tập sinh chấp nhận họ dưới dạng “giám sát nhóm”. Thực tập sinh chỉ có thể được chấp nhận thông qua một tổ chức giám sát. Để tiếp nhận các thực tập sinh, Chủ tịch Uchigashima đã chọn Nghiệp đoàn MSI (Thành phố Gifu) làm tổ chức giám sát, nơi vừa nhận được giấy phép tổ chức giám sát vào năm 2019. Khoảng 30 công ty tham gia nghiệp đoàn, nhưng chỉ những “công ty trong sạch” như Etopher mới được phép tham gia.
Các tổ chức giám sát chỉ giới hạn ở các tổ chức phi lợi nhuận và nguồn thu nhập chính là phí giám sát từ người thực hiện đào tạo. Điều này khiến chi phí giám sát hàng tháng gây áp lực lên ban quản lý và thường dẫn đến việc đối xử tệ hơn với các thực tập sinh. Theo một cuộc khảo sát bằng câu hỏi của Tổ chức Đào tạo Thực tập sinh Kỹ năng, phí giám sát trung bình hàng tháng cho mỗi người đối với Thực tập sinh kỹ năng 1 là 30.551 yên và đối với Thực tập sinh kỹ năng 2 là 29.096 yên.
Sản phẩm thương mại công bằng và không bóc lột lao động
“Để gia nhập nghiệp đoàn của chúng tôi và tiếp nhận thực tập sinh, công ty cần có môi trường làm việc tuân thủ luật pháp, đồng thời có sự kiểm tra nghiêm ngặt về tư duy của ban quản lý và tình trạng của ký túc xá. Đó là lý do nghiệp đoàn chúng tôi hiện nay có số lượng thành viên không nhiều.” Đại diện nghiệp đoàn MSI, ông Igawa Takahiro (48 tuổi) nói.
SDGs (Mục tiêu phát triển bền vững) là “Mục tiêu quốc tế vì một thế giới tốt đẹp hơn và bền vững hơn” được thông qua tại Hội nghị thượng đỉnh Liên hợp quốc năm 2015. SDGs bao gồm 17 mục tiêu mà 193 quốc gia thành viên của Liên Hợp Quốc cần đạt được trong 15 năm tới năm 2030, như “việc làm bền vững và tăng trưởng kinh tế”, “giảm bất bình đẳng giữa người dân và các quốc gia” và “sản xuất và tiêu dùng có trách nhiệm”.
Ông Igawa phát biểu: “Nếu chi phí lao động tăng ở Trung Quốc, tiếp theo sẽ là Việt Nam. Nếu chi phí lao động tăng ở Việt Nam, bước tiếp theo sẽ là Myanmar. Bằng cách trả lương, chúng ta có thể bảo vệ các khu vực sản xuất và nhà sản xuất cũng như có một cuộc sống bền vững.”
Vào tháng 5/ 2021, hải quan Mỹ đã đình chỉ nhập khẩu hàng Uniqlo (Fast Retailing). Chính phủ Hoa Kỳ đã cấm nhập khẩu các sản phẩm bông liên quan đến các nhóm sản xuất ở Khu tự trị Duy Ngô Nhĩ Tân Cương của Trung Quốc với lý do bóc lột sức lao động. UNIQLO tuyên bố trên trang web của mình rằng: “Chúng tôi đã xác nhận sự thật rằng không có tình trạng bóc lột sức lao động trong quá trình sản xuất các sản phẩm của UNIQLO tại Trung Quốc. Xu hướng của thế giới đang thay đổi, chẳng hạn như ngành may mặc đang thu hút sự chú ý.”
Có nhiều người tiêu dùng bị mắc kẹt trong nền kinh tế giảm phát và nghĩ rằng càng rẻ càng tốt, nhưng liệu sản phẩm họ cầm trên tay có phải là sản phẩm thương mại công bằng, sạch và không bóc lột sức lao động? Nếu sự hiểu biết được lan tỏa từng chút một, thế giới chắc chắn sẽ thay đổi theo chiều hướng công bằng và hướng đến người lao động nhiều hơn.
Thông tin Đường dây Tư vấn khẩn cấp dành cho thực tập sinh tại Nhật
Nguồn: Yahoo
Biên tập: LocoBee