Sau khi bước vào năm học mới, các ông bố bà mẹ người Nhật cũng sẽ gấp rút cho con tham gia các hoạt động ngoại khóa như học tiếng Anh hoặc học piano.
Nhưng liệu những đứa trẻ có gắn bò và thành công với nó?
Một chuyên gia về não bộ nói rằng để khuyến khích sự ham học hỏi và phát triển của trẻ, điều quan trọng hơn hết chính là những lời khen dành cho những tiến bộ mà chúng đạt được hơn là khuyến khích chúng bằng phần thưởng khi hoàn thành bài học – một chiến lược thường được các bậc cha mẹ áp dụng.
Chị Chihiro Hosoda, phó giáo sư khoa học não bộ tại Đại học Tohoku, cho biết: “Điều quan trọng là phải nuôi dưỡng khả năng tiếp tục mà không cần quan tâm đến kết quả bất cứ lúc nào.
Hosoda cho biết: “Bộ não phát triển theo thứ tự từ sau ra trước”, giải thích rằng sự phát triển của thùy đỉnh gần đỉnh và sau của đầu, nơi kiểm soát sự phối hợp vận động, đạt đến đỉnh điểm vào khoảng 5 tuổi sau sự phát triển của thùy chẩm ở phía sau, chịu trách nhiệm nhận thức thị giác, bao gồm màu sắc, hình dạng và chuyển động.
Ngoài giờ lên lớp trẻ em Nhật Bản học thêm những bộ môn nào?
Do đó, trẻ nên bắt đầu chơi piano, bơi lội và các hoạt động thể chất khác vào khoảng 5 tuổi.
Theo Hosoda, thùy trán, phần trước của não chịu trách nhiệm về các chức năng nhận thức cao hơn như trí nhớ, khả năng sáng tạo và giải quyết vấn đề, đạt mức tăng trưởng cao nhất khi trẻ khoảng 13 tuổi.
Cô nói, kiên trì là chìa khóa để phát triển trí não. Những đứa trẻ bắt đầu những bài học như vậy khoảng 5 tuổi và thực hiện chúng bằng cách vượt qua những cám dỗ để chơi, chiến đấu với những khó khăn và tự kiểm soát bản thân sẽ có được khả năng một cách tự nhiên.
“Đây là khả năng cần thiết để trở nên thành thạo hơn trong bất kỳ lĩnh vực nào”, cô nói và thêm rằng điều này đạt được bằng cách siêng năng tiếp tục một công việc đơn giản như ghi nhớ một từ tiếng Anh mỗi ngày.
Chị Hosoda cho biết nhiều bậc cha mẹ có thể thử thương lượng với con cái của họ bằng cách cho chúng xem video trong nửa giờ, miễn là chúng làm bài tập về nhà. Nhưng cô ấy nói rằng nên tránh phương pháp này, vì nó có “tác dụng làm suy yếu khả năng của con trẻ”.
Khi trẻ em hoàn thành một nhiệm vụ để đạt được phần thưởng, tức là động lực bên ngoài, chúng trở nên ít sẵn sàng tiếp tục hơn những người có động cơ thực chất bởi vì chúng “thực sự mong muốn được cải thiện.”
Trong ví dụ trên, những đứa trẻ có động cơ hướng ngoại có xu hướng nói rằng chúng sẽ không làm bài tập về nhà trừ khi chúng có thể xem video hoặc thậm chí cố gắng kéo dài thời gian sử dụng thiết bị để đổi lấy việc làm bài tập.
Để giải quyết vấn đề này, chị Hosoda nhấn mạnh tầm quan trọng của việc khen ngợi trẻ em. Chị nói rằng trẻ em trở nên có động lực bản chất và tự tin bằng cách khen ngợi chúng cụ thể về những tiến bộ.
Nhưng ngay cả khi trẻ đạt điểm tuyệt đối, cha mẹ không chỉ nên khen ngợi “kết quả tuyệt vời” mà còn khen ngợi sự trưởng thành của trẻ, bằng cách sử dụng những cách diễn đạt như “con đã giải được một số bài toán khó mà con chưa giỏi trước đây. ”
Cha mẹ cũng nên đánh giá một cách khách quan về khả năng và sự trưởng thành của con mình khi con học. Nếu không hiểu đầy đủ về tình hình của con mình, họ có thể so sánh chúng với các bạn cùng lớp và tạo ra một định kiến tiêu cực rằng chúng “không thể làm được.”
Cha mẹ cũng có thể làm suy yếu lòng tự trọng của con cái bằng việc ép chúng giải quyết những vấn đề vượt quá khả năng của chúng.
Chị Hosoda nói: “Điều quan trọng là cha mẹ nên lặp lại các cuộc trò chuyện với con cái và tìm cách giúp chúng khắc phục những điểm yếu hơn là tìm kiếm những khuyết điểm của chúng”.
5 cách khen con trẻ mà bậc cha mẹ cần tránh
5 câu nói của cha mẹ làm con trẻ căng thẳng
Theo Kyodonews
bình luận